Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Tiểu Thần


phan_28

- Làm sao ngươi… - Kẻ họ Mạc kia kinh ngạc không hiểu.

- Đừng ngạc nhiên, lần trước thúc bày vẽ mưu kế cho tộc Bất Linh nhằm sát hại huynh đệ chúng ta, vì muốn đảm bảo những kẻ ngốc nghếch nhưng tàn bạo đó có thể thành công, thúc đã dạy bọn họ mai phục, tìm cách tách nhóm Phi Dương, còn dùng cả khói độc. Tuy rằng thúc rất khéo léo, làm việc gì cũng suy tính trước sau muốn chừa lại cho mình một con đường, thúc chỉ dạy cho họ cách làm khói độc từ những cây dại mọc trên núi, khiến ai cũng cho rằng tộc Bất Linh tự mình nghĩ ra. Nhưng không may cho thúc, Tiểu Hàn lại giúp ta bắt được một người của tộc Bất Linh vẫn còn sống. Mặc dù người này hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của thúc, cũng chẳng qua chỉ là tầng lớp thấp nhất trong tộc, nhưng y đã vô tình cho ta biết một chi tiết quan trọng. Đó là những kẻ hiếu chiến trong tộc chỉ nghe theo lệnh của một vị thần linh hành sự. Vị thần linh này bắt đầu xuất hiện trong tộc từ hơn mười năm trước. Ta bắt đầu cảm thấy hứng thú về cái được gọi là thần linh này, sao lại xuất hiện đúng lúc như vậy, vào đúng khoảng thời gian cha ta xảy ra chuyện? Ta bắt đầu suy nghĩ theo một chiều hướng khác, có thể ai đó đã mượn tay tộc Bất Linh vốn có thù hằn với Phong Gia chúng ta để mưu lợi riêng. Nếu vậy, việc tiếp theo cần làm là truy ra thời gian đó, nếu cha ta còn sống thì sẽ trở thành mối họa lớn nhất cho ai? Thông qua các thuộc hạ thân tín của cha, ta biết được khi cha rời khỏi là lúc sắp diễn ra họp mặt Tứ Tinh Hội. Cha ta từng nói có thể sẽ nói ra một chuyện quan trọng trước mặt các thành viên, nhưng hi vọng sẽ có người khác thay ông ấy làm điều đó. Bọn họ còn nói trước đó không lâu, điều luôn khiến cho cha ta trăn trở chính là việc nghi ngờ có kẻ cố tình thông báo cho Tái Nguyệt về một số tin tức điều quân năm đó của Tứ Tinh Hội, gây ra tổn thất rất nhiều nhân mạng mới có thể tiêu diệt được bọn chúng. Ghép hai thông tin này lại, ta bắt đầu nghĩ có phải kẻ muốn cha ta chết chính là người đã tiết lộ tin tức hay không?

Mạc Trung cười cười, gật gù:

- Đầu óc của ngươi quả nhiên rất linh hoạt, chỉ với vài manh mối nhỏ nhặt này lại có thể xâu chuỗi lại, lần tìm những kẻ đứng đầu còn sót lại trong giáo phái Tái Nguyệt năm đó, cuối cùng truy ra được ta.

Phong Ngạo hừ một tiếng, lắc đầu:

- Mạc thúc, ta không hề tìm được những kẻ còn lại của Tái Nguyệt năm đó, cũng không thể từ miệng họ biết được thúc chính là kẻ đã phản bội Tứ Tinh Hội. Ông lão và đứa trẻ mang về Phong Gia chẳng qua chỉ là một màn kịch được ta dựng lên để dụ thúc ra mặt. Vì thúc quá mức cẩn trọng lo xa, chuyện gì cũng muốn xử lí triệt để nên ta mới có cơ hội này.

Họ Mạc sửng sốt không dám tim:

- Nhưng… rõ ràng các người đã rất vất vả mới đưa được những kẻ đó về kia mà… Là giả vờ sao?

Phong Ngạo tiến lại gần ông ta, cười mỉa mai:

- Chỉ cần tìm hiểu một chút về giáo phái Tái Nguyệt, đến một nơi mà thúc không thông thuộc bố trí người giả dạng, tiếp theo mua chuộc những kẻ ở quanh đó, tạo ra màn kịch truy tìm, bắt người… À - Phong Ngạo chỉ tay về phía người trùm áo choàng trẻ tuổi đứng ở phía xa:

- Còn nhờ người mà thúc phái đến làm nội gián ở Phong Gia ta bao lâu nay, hộ vệ Huỳnh Di này giúp sức một tay âm thầm báo tin. Giống như thúc nói, cậu ấy chỉ là tham tiền nhắm mắt làm theo, cho nên hoàn toàn không nắm được chuyện gì của thúc. Cho nên đến tận lúc nãy chúng ta gặp mặt ở đây, ta vẫn không hề biết kẻ hãm hại cha mình lại là Mạc Trung, em trai của Mạc Lâm - người đứng đầu lãnh thổ Xích Hà, bạn thân của cha ta năm xưa. Ta quả thật có chút bất ngờ.

- Không ngờ Phong Hạ tính tình bộc trực lại có một đứa con đa đoan quỷ kế như ngươi, ta thua tâm phục khẩu phục rồi. Muốn giết cứ giết, ta biết đánh không lại ngươi, xem như mạng của ta đến đây là tận. - Mạc Trung chua chát.

- Chưa được, ta vẫn muốn tự ông nói rõ tại sao hãm hại cha ta? - Phong Ngạo tức giận.

- Chẳng phải ngươi đã đoán ra cả rồi ư? Năm xưa vì một phút nông nổi muốn có được báu vật từ Tái Nguyệt, ta đã bí mật thông báo tin tức điều quân cho bọn họ. Tuy rằng có ảnh hưởng đến nhiều mạng người nhưng cuối cùng Tứ Tinh Hội đã chiến thắng, những kẻ biết chuyện của ta hoặc chết hoặc đã lẩn trốn biệt tích. Ta cứ tưởng mọi chuyện sẽ được mãi mãi giấu kín, không ngờ cha ngươi hoài nghi trong lòng, không chịu bỏ qua, nhất định tra rõ. Cuối cùng, ông ấy đã lần ra ta, vì nể tình đại ca Mạc Lâm, ông ấy muốn ta tự thú tội trước mặt Tứ Tinh Hội, chịu sự xử phạt đích đáng. Cha ngươi hứa rằng nếu ta hối lỗi sẽ cầu xin mọi người giữ lại mạng cho ta.

Mạc Trung nhíu mày, dường như khó chịu vì những chuyện đã xảy ra năm xưa:

- Nói thật, ta vẫn cảm kích cha ngươi, nhưng ta không thể chịu đựng cuộc sống suốt đời bị giam hãm trong ngục. Cuối cùng không có cách nào, nhân lúc cha ngươi ra ngoài thăm hồng nhan tri kỉ bí mật của ông ấy, ta đã bày mưu cho người của tộc Bất Linh bắt cóc bốn mẹ con bọn họ, dụ cha ngươi đến bẫy của chúng ta, dùng khói độc làm ông ta mất sức rồi lăn đã xuống đè chết bọn họ, sau đó những gì ngươi cần biết đều đã biết cả rồi. Nhưng mà… - Mạc Trung nhìn Phong Ngạo đang căm phẫn nhìn mình:

- Năm đó nếu ta không có nội gián bên cạnh cha ngươi báo tin, muốn tìm ra chỗ ở của bốn mẹ con bọn họ quả thật không phải là chuyện dễ dàng. So với ta, kẻ đó cũng không nhẹ tội hơn. Phong Hạ luôn đối đãi với y rất tốt, không ngờ lại bị chính kẻ mình tin tưởng nhất phản bội. Phong Ngạo, ngươi nghĩ xem có phải vì cha ngươi làm trái lời di huấn của tổ tiên, không một lòng chung thủy cho nên mới có kết cục này hay không?

- Không được nhục mạ cha ta! - Phong Ngạo quắc mắt - Kẻ năm đó báo tin cho ông biết là ai?

Mạc Trung cười nhạt:

- Là Nguyên Khang, tướng quân đắc lực bên cạnh cha ngươi. Sau khi xảy ra chuyện, hắn biến mất khỏi nhân thế, hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào. Ta nghĩ so với ta, quả thật bản lĩnh của hắn cũng không kém, đến nay ngươi vẫn chưa thể tìm ra.

- Là Nguyên thúc sao? Ông ấy luôn đối xử tốt với huynh đệ chúng ta, có lẽ nào… - Phong Ngạo rút kiếm chỉ về phía họ Mạc.

- Tốt nhất ông đừng nên bày trò xảo trá, cố tình tìm cách thoát tội.

Mạc Trung cười một tràng dài bi ai:

- Đến giờ phút này, ta còn cần gì phải đổ tội cho ai khác. Năm xưa ta nhờ nội gián mà giết được cha ngươi, nay ta lại bị chính nội gián của mình phản bội. Phong Ngạo, nếu ngươi muốn giết ta thì mau ra tay đi. Ta chết trong tay ngươi xem như cũng không quá hổ thẹn kiếp này.

Phong Ngạo nhìn ông ta nhíu mày, lắc đầu:

- Không, nếu ta giết ông lúc này mọi chuyện năm xưa sẽ chìm vào bóng tối, ta cũng rất khó ăn nói với Mạc Lâm thúc. Ông theo ta về thành, làm rõ mọi chuyện trả lại công bằng cho cha ta, Phan phu nhân và các huynh đệ đã mất, sau đó ta mới xử tội ông.

Lúc đó mặt đất bỗng nhiên rung chuyển dữ dội, phần mỏm núi nhô ra ngoài nơi Phong Ngạo và Mạc Trung đang đứng phút chốc vỡ thành nhiều mảnh, chân bọn họ nhanh chóng rơi vào khoảng không chuẩn bị cùng với đám đất đá khổng lồ rơi thẳng xuống bên dưới. Tiểu Nghi không kịp suy nghĩ gì khác, chỉ biết cùng với ngọc thần bay thẳng về phía Phong Ngạo, đưa tay ôm chặt. Giữa những tiếng động ầm ầm bên tai hình như còn nghe thấy tiếng cười của Mạc Trung:

- Chết vì bị đất đá vùi chôn, đây chính là quả báo của ta!

Sau đó mọi thứ nhanh chóng chìm vào tăm tối.

Khi Phong Ngạo mở mắt ra đã nhìn thấy gương mặt thân thương ở bên cạnh đang chăm chú nhìn mình. Tiểu Nghi lo lắng hỏi:

- Chủ nhân, người thấy sao rồi?

Phong Ngạo cảm thấy cả người ê ẩm, đầu óc vẫn còn mơ màng nhìn ra xung quanh:

- Chúng ta đã về đến thành Phong Tụ rồi sao?

Tiểu Nghi lắc đầu:

- Không tốt đến như vậy, bây giờ hai chúng ta đang mắc kẹt dưới một đống đất đá khổng lồ. Tiểu Nghi vẫn chưa thể đưa người rời khỏi đây.

- Mắc kẹt… - Phong Ngạo kinh ngạc nhìn quanh. Quả thật đằng sau, trước mặt, phía trên đầu đều là đất đá, chỉ có điều hai người dường như được một quầng sáng kì lạ bao quanh như một chiếc lồng bảo vệ, giữ cho họ không bị đè chết mà còn có thể thở rất thoải mái. Quầng sáng đó phát ra từ một viên ngọc kì lạ nằm trên tay Tiểu Nghi.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Phong Ngạo, Tiểu Nghi cười nói:

- Nếu không có ngọc thần, nhất định hai chúng ta sẽ thành hai con cá khô bị đám đất này đè bẹp rồi.

- Ngọc thần? - Phong Ngạo một lần nữa sửng sốt, đột nhiên Phong Ngạo mở to mắt nhìn Tiểu Nghi khẽ hỏi:

- Tiểu Nghi, muội là Tiểu Thần của Phong Gia trong truyền thuyết sao?

Những ngày sau khi ở lại Thính Phong các, Phong Ngạo đều gọi thân mật như vậy, nghe mãi vẫn không thấy quen. Tiểu Nghi đỏ mặt gật đầu, nhìn sang xung quanh tránh ánh mắt hắn:

- Có lẽ tiểu nữ ở nhân gian quá lâu, ngọc thần đã bị suy yếu cho nên không thể đưa cả hai chúng ta lập tức ra khỏi chỗ này, chỉ có thể duy trì tình trạng hiện tại. Chúng ta nghỉ một lát lấy sức rồi đào đất để ra khỏi đây. Người đừng nói nhiều, mau nghỉ đi!

- Tiểu Nghi, nhìn ta! - Phong Ngạo ra lệnh.

Nàng ngạc nhiên, miễn cưỡng làm theo:

- Người có chuyện gì vậy?

- Vì muội là Tiểu Thần nên không thể thích ta, luôn tránh né tình cảm của ta? Mau trả lời đi, ta không cho phép lảng tránh, nếu không ta sẽ ở yên đây, muội muốn làm gì thì làm - Phong Ngạo cương quyết nhìn người trước mặt chờ đợi. Hắn biết lúc này vẫn đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Nhưng Tiểu Nghi bình thường vốn đã rất khó nắm bắt, rất giỏi né tránh. Bây giờ, hắn đã biết rõ sự thật người này chính là Tiểu Thần, cảm giác không thể níu giữ càng lớn, nếu không nhân cơ hội hỏi cho rõ ràng thì trong lòng quả thật không thể yên.

Trong khi đó, Tiểu Nghi thật sự chỉ muốn mắng cho Phong Ngạo một trận. Người ta vì giữ tính mạng mà tìm mọi cách sinh tồn, hắn ta làm sao vậy? Ngay cả lúc này vẫn muốn hỏi những chuyện không liên quan? Nhưng nếu không trả lời thì còn có cách nào khác, người này quá mức cứng đâu, không thể khuyên bảo được!

- Người đã biết… vậy thì không còn gì để che giấu. Tiểu Nghi là Tiểu Thần của Tây Lạc, đến để giúp đỡ nhà họ Phong vì tổ tiên khi xưa của mọi người đã có nhân duyên với chúng tôi. Vì quy tắc của Tiểu Thần không thể cho chủ nhân biết được thân phận, không được tùy tiện sử dụng ngọc thần, tránh làm nhiễu loạn nhân gian nên tiểu nữ phải giữ bí mật, mong người đừng trách. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi đều phải trở về Tây Lạc. Đây là quy tắc. Cho nên… cho nên… người có thể đừng nhắc đến những chuyện này nữa được không?...

- Ta không muốn nghe những quy tắc này - Phong Ngạo lớn tiếng ngắt lời khiến Tiểu Nghi giật mình:

- Những quy tắc gì đó ta không có hứng thú. Ta chỉ muốn biết muội có thích ta hay không, có giống như ta yêu thích muội không? Nhìn thẳng ta trả lời.

8. Nghiệp duyên và Tây Lạc - P2

Bị Phong Ngạo giữ chặt vai không cho nhúc nhích, Tiểu Nghi khổ sở không biết nên làm thế nào, chỉ biết đáp bừa:

- Không thích, Tiểu Thần làm sao có thể thích con người được. Không thích, người mau bỏ ra đi, chúng ta còn phải ra ngoài.

- Lúc trả lời sao không nhìn ta, rõ ràng muội không thành thật, Tiểu Thần không được thích người phàm nhưng có thể tùy tiện nói dối à? - Phong Ngạo nhất quyết không buông.

- Người lầm rồi, cái này đối với Tiểu Thần không gọi là yêu thích, chỉ là tâm tư không ổn, không tĩnh lặng, là sự nhiễu loạn mà thôi. Chúng tôi gọi nó là nghiệp duyên, nếu tiểu nữ bị cuốn vào những chuyện này sẽ không thể trở lại Tây Lạc nữa, người tha cho tiểu nữ đi! - Tiểu Nghi giận dữ đẩy tay Phong Ngạo ra.

Dù nàng một mực gọi nó là nghiệp duyên nhưng với Phong Ngạo điều này đồng nghĩa với việc Tiểu Nghi thừa nhận đã có tình cảm, vì vậy lập tức vui vẻ trêu chọc:

- Như vậy càng tốt, đừng về Tây Lạc nữa, hãy ở lại Phong Gia.

Ánh sáng của ngọc thần đột nhiên lu mờ, vòng tròn bảo vệ họ cũng bị nhỏ lại, đất đá xung quanh càng vây chặt, Tiểu Nghi hoảng hốt nhìn viên ngọc khẽ gọi:

- Ngọc thần, ngươi làm sao vậy, đừng xảy xa chuyện lúc này. Hai chúng ta đều trông cậy vào ngươi.

Phong Ngạo ý thức được tình trạng đang trở nên nguy hiểm, liền kéo tay Tiểu Nghi:

- Tiểu Nghi, nếu mang theo ngọc thần một mình muội có thể ra khỏi đây không?

- Có lẽ được, nhưng mà…

- Mau rời khỏi đi, tìm người đến cứu ta, đừng cãi lời! - Phong Ngạo nghiêm mặt ra lệnh, thật sự lo lắng viên ngọc này không thể chịu đựng được lâu, khi đó e là Tiểu Thần cũng gặp nguy hiểm…

- Nếu Tiểu Nghi đi, người ở lại sẽ bị đất đá đè mất, làm sao sống được? - Nàng lắc đầu cãi lại.

- Ngốc quá, ta vẫn có thể chịu đựng được một khoảng thời gian, tìm người đến cứu là được rồi. - Phong Ngạo gắt gỏng, mắng.

- Người mới ngốc, có thể chịu được bao lâu? Không đi, nhất định không đi! - Tiểu Nghi không chịu thua, lớn tiếng nói xong liền để ngọc vào tay Phong Ngạo, ngồi quay lưng ôm gối không thèm nhìn.

- Bình thường muội rất hiểu chuyện, sao bây giờ nói mãi không nghe? Ở lại đây chỉ khiến cả hai cùng gặp nguy hiểm. Cứu được người nào hay người đó, thần tiên các người phải hiểu việc quý trọng sinh mạng chứ? - Trong lòng Phong Ngạo nóng như lửa đốt, cố gắng dùng lí lẽ hi vọng thuyết phục Tiểu Nghi.

Tiểu Nghi do dự trong một lát, dường như đã bị những lời nói kia tác động. Phong Ngạo nén tiếng thở phào định mở miệng tiếp tục khuyên nhủ. Nhưng nàng đột ngột xoay người quan sát viên ngọc nằm trong lòng bàn tay Phong Ngạo một lúc rồi lấy bàn tay nhỏ nhắn của mình phủ lên trên, khẽ siết chặt, miệng cười rạng rỡ:

- Đừng tuyệt vọng, chỉ cần chúng ta nắm chặt tay nhau, nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Phong Ngạo sững sờ…

Không biết vì sao bao nhiêu lo lắng cũng quên mất, chỉ vô thức gật đầu…

Hai người một tay nắm chặt người kia, một tay gạt bỏ đất đá trước mặt, vui vẻ làm việc, không có lo lắng cũng không có sợ hãi, chỉ đơn giản bình an với phút giây hiện tại. Ánh sáng của viên ngọc dường như cũng không còn suy giảm, tiếp tục bảo vệ hai người.

Không biết họ đã đào bao lâu, chỉ biết dường như phía trên bắt đầu có những tiếng động kì lạ.

Hình như có ai đó đang đào bới… rất nhiều người…

Rồi họ nghe thấy tiếng gọi xuyên qua lớp đất đá

Tiếng của những huynh đệ nhà họ Phong… càng lúc càng rõ…

Phong Ngạo siết chặt tay Tiểu Nghi, lặng lẽ mỉm cười.

file:///C:\Users\Thu\AppData\Local\Temp\msohtmlclip1\01\cl ip_image001.jpg[/IMG]

***

Tiểu Nghi ngồi một mình bên song cửa, ngoài trời đang mưa. Tiếng mưa rơi nhẹ trên mái nhà tạo nên một khúc nhạc bình yên nhất, không khí lúc này có một mùi vị riêng biệt: tinh sạch và thuần khiết. Mưa giữa đêm càng có cảm giác gần gũi, êm ái, giúp nữ y của nhà họ Phong dịu bớt những rối rắm trong lòng.

Nhờ có Huỳnh Di - người hộ vệ đi cùng Phong Ngạo hôm đó kịp thời trở về báo tin, nàng và Phong Ngạo được các huynh đệ nhà họ Phong cứu thoát khỏi đống đất đá ở núi Lĩnh Thiên. Thân phận Tiểu Thần cũng vì vậy không còn có thể che giấu nữa. Tuy rằng mỗi ngày nàng có thể cùng huynh đệ Phong Gia nói nói cười cười, kể những chuyện ở Tây Lạc nhưng việc vi phạm quy tắc Tiểu Thần vẫn khiến Tiểu Nghi lo lắng.

Hơn nữa, bây giờ Phong Ngạo không hề ngần ngại tỏ rõ tình cảm của mình trước mặt mọi người, đối với các huynh đệ còn lại đều là chuyện đáng vui đáng mừng nhưng Tiểu Nghi lại càng cảm thấy khó xử. Ngày hôm đó vì muốn Phong Ngạo không từ bỏ, nàng đã nói những lời thiếu cân nhắc, bây giờ muốn né tránh, muốn vạch rõ ranh giới e là Phong Ngạo tuyệt đối không muốn buông tay. Bản thân nàng cũng không thể nặng lời từ chối, chỉ sợ sẽ làm người này tổn thương. Tiểu Nghi cảm thấy mình như rơi vào một mớ bòng bong không có lối thoát, không biết phải làm gì. Tình trạng này trước giờ nàng chưa từng trải qua. Hai chữ nghiệp duyên của Thường lão vẫn luôn văng vẳng bên tai. Cái mà Phong Ngạo gọi là yêu thích, những cảm giác kì lạ của bản thân chính là nghiệp duyên đó sao? Muốn thoát khỏi tình cảnh này chẳng lẽ chỉ còn một cách…

Phía sau có tiếng động, Tiểu Nghi xoay người. Trước mặt là ông lão râu tóc bạc phơ, cả người tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh dịu.

- Tiểu Nghi! Ta làm con giật mình sao?

Ánh mắt Thường lão đầy vẻ thấu hiểu nhưng lại khiến Tiểu Nghi cảm thấy bối rối:

- Dạ… không có! Chỉ là… con lơ đãng một chút!

Thường lão vuốt râu lắc đầu:

- Đắm chìm vào suy tưởng miên man sẽ khiến bản thân mất đi sự sáng suốt vốn có, con đã học được thói quen xấu của người ở nhân gian từ lúc nào vậy?

- Con…

Ông lão râu tóc bạc trắng cười đôn hậu, vuốt tóc cô gái nhỏ:

- Không sao! Ở giữa chốn hồng trần nhuốm bụi này, muốn cho tâm tinh sạch không tì vết vốn không phải là chuyện dễ dàng! Tiểu Nghi, con đến Phong Gia này đã bao lâu rồi?

- Dạ, tính đến nay đã gần năm năm! - Tiểu Nghi khe khẽ đáp.

- Theo thời gian ở đây, năm năm không ngắn cũng không dài. Con đã giúp Phong Gia nhiều chuyện, con có nghĩ đến việc…

Tiểu Nghi đột ngột ngẩng đầu, nói ra điều luôn trăn trở trong lòng:

- Có phải đã đến lúc con nên rời khỏi không?

Thường lão không trả lời, chỉ khẽ vuốt râu hỏi:

- Con đã nghĩ đến chuyện này chưa?

Tiểu Nghi lắc đầu, mắt ngân ngấn nước nắm tay Thường lão nài nỉ:

- Con đúng là đã bị nhiễm thói xấu của nhân gian! Con có thể nhờ người chỉ dẫn không?

Vẫn vẻ mặt bao dung, Thường lão không hề trách móc, chỉ vỗ nhẹ vai nàng:

- Tiểu Nghi, lúc con đến đây là do bản thân tự quyết định. Ta đã nói lúc cần đến thì cứ đến. Bây giờ cũng vậy, con nên tự hỏi bản thân mình rốt cuộc đã đến lúc nên rời khỏi hay chưa?

- Con… con không biết… - Tiểu Nghi đột ngột nhớ ra ngọc thần, vội hỏi:

- Liệu có thể hỏi ngọc thần của con được không?

Nói rồi không đợi Thường lão trả lời, Tiểu Nghi vội vàng nhắm mắt gọi ngọc. Thoáng chốc trong tay đã lấp lánh ánh sáng trắng, tự mình mang đến một chậu nước nhỏ, cho ngọc vào, nàng thì thầm hỏi:

- Ngọc ơi, xin hãy chỉ dẫn cho ta. Hãy cho ta biết có phải đã đến lúc nên rời khỏi nhà họ Phong chưa?

Mặt nước sáng lóa khẽ rung động hiện ra bốn chữ:

- Không thể ở lại.

Tiểu Nghi ngẩn người nhìn bốn chữ trên mặt nước, trong lòng không rõ mình đang buồn hay vui, chỉ cảm thấy có cái gì đó mơ hồ chua xót.

Thượng lão ở phía sau ôn tồn nhắc nhở:

- Tiểu Nghi, đây là giai đoạn thử thách quan trọng. Có thể về Tây Lạc hay không, chỉ có thể tùy vào quyết định của con. Cửa ải lớn nhất không có gì khác ngoài chính bản thân con thôi.

Nói xong Thượng lão biến mất. Căn phòng trở về tĩnh lặng như lúc ban đầu, chỉ có tiếng mưa âm thầm tuôn rơi.

Buổi sáng ngày hôm sau, nữ y của nhà họ Phong vui vẻ trở về dược phòng. Hôm nay là ngày Diễm Mạn trở về đoàn ca vũ, cũng có nghĩa là Phong Ngạo đã bỏ qua cho cô nương ấy. Nhị gia Phong Hoan vui mừng cười mãi không thôi. Tiểu Nghi nhìn họ cũng bất giác cười theo.

Chợt nghĩ đến Tam gia Phong Bình và Thích Lan tình cảm rất tốt, thỉnh thoảng vẫn mang đến dược phòng cho Tiểu Nghi những cây cỏ lạ hai người nhìn thấy trên đường. Mỗi lần đều là tay nắm tay, khiến cho Xuân Hảo không ngừng trêu chọc.

Phong Cương và Phong Nhàn bây giờ lại rất thường cùng nhau ra ngoài thành du sơn ngoạn thủy. Trong lòng gạt bỏ bi thương, tâm hồn Phong Nhàn trở nên cởi mở. Tuy rằng tính tình trầm tĩnh không đổi nhưng đã có mấy phần khoáng đạt hơn trước, tự tìm cho mình những thú vui thanh nhã, không còn chỉ biết lo công việc của Phong Gia. Tứ gia đương nhiên sẵn lòng cùng tiểu đệ của mình bầu bạn.

Thất gia ở xa vẫn thường viết thư thăm hỏi mọi người, ở bên ngoài quả thật không thiếu niềm vui, đã hứa nửa năm sẽ đều đặn về thăm. Bản thân Thất gia cũng bắt đầu tìm người thay mình tiếp quản, sau này muốn ở dưới một mái nhà cùng với mọi người theo đúng nghĩa.

Thập gia… - người vừa nghĩ đến đã xuất hiện trước mặt, còn lên tiếng tinh quái trêu chọc:

- Tiểu Nghi, có phải đang nhớ đến đại ca không? Sao lại ngẩn người ra vậy?

Tiểu Nghi cười khẽ, chỉ biết lắc đầu, bỗng nhiên muốn nhìn người này thật lâu.

Phong Ái bị nhìn chăm chú đến mức thấy lo lắng, vội hỏi:

- Tiểu Nghi làm gì vậy? Mặt ta dính cái gì à? Hôm nay ta muốn tìm cô hỏi vài thứ rất thú vị, không phải muốn đuổi ta về đấy chứ?

- Sức khỏe của Thập gia bây giờ đã ổn, không còn ham chơi như trước. Người hãy sống cho thật vui vẻ, tìm nhiều bằng hữu tốt. Đừng chỉ lúc nào cũng chạy đến đây.

Phong Ái tỏ vẻ phật ý, nhăn mặt nói:

- Ta biết cô quan tâm đến đại ca. Huynh ấy thì càng không cần phải nói, yêu quý cô đến mức chỉ muốn giữ chặt riêng mình, làm cho người khác phải ghen tị. Nhưng chúng ta là bằng hữu tốt từ trước kia mà, ta cũng vì chuyện của hai người thấy rất vui bởi sau này cô có thể mãi mãi ở thành Phong Tụ này làm người thân của chúng ta. Đại ca hiểu rõ điều này, sao cô lại trở nên cố chấp như vậy? Ta đã nói với huynh ấy sau này cô làm đại tẩu cũng sẽ chỉ gọi là Tiểu Nghi thôi, huynh ấy cũng cười chấp nhận…

- Tiểu nữ không thích đại ca của người, tiểu nữ sẽ rời khỏi đây, cho nên muốn Thập gia có nhiều bạn bè hơn một chút, những người mà Thập gia có thể trò chuyện trao đổi, không chỉ lúc vui thì gặp lúc buồn thì tan.

Những lời vừa rồi của Phong Ái làm cho Tiểu Nghi thành ra rối tinh, vội vàng ngắt lời giải thích rõ ràng. Sau khi nói, phát hiện vị Thập Lang này giống như vừa bị sét đánh ngang tai, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, mất một lúc mới lúng túng nói:

- Tiểu Nghi, cô đang đùa à. Chuyện này đùa không được đâu, chẳng vui đâu. Để ta kể cho cô nghe vài câu chuyện vui khác vậy.

- Không phải đùa, tiểu nữ sẽ rời khỏi đây thật mà! - Nàng thật sự cảm thấy khổ sở, làm cho một người đang vui vẻ trở nên buồn bã là một điều rất khó khăn.

- Sao phải đi? Đại ca… Cô đã nói chuyện này cho huynh ấy chưa? Không thể nào, đại ca nhất định không đồng ý phải không? Ta… Ta không hiểu? Sao phải đi? - Phong Ái hỏi liên tục đến mức Tiểu Nghi chỉ có thể lặng im đứng nhìn, đợi đến khi người này không hỏi nữa mới chậm rãi trả lời:

- Tiểu Thần đến lúc cần rời khỏi nhất định phải rời khỏi, đây là quy tắc.

Phong Ái ngẩn người:

- Tại sao phải rời khỏi, ta vẫn không hiểu? Hơn nữa làm sao cô biết khi nào là lúc cần rời khỏi?

Tiểu Nghi bối rối, cuối cùng đành trả lời qua loa:

- Đây chính là bí mật của Tiểu Thần, người đừng hỏi!

- Rốt cuộc lí do mơ hồ gì vậy, ta không hiểu - Phong Ái nhăn mặt không đồng ý, chợt nhận ra điều bất thường vội hỏi:

- Ta là người đầu tiên sao? Tại sao… Tại sao ta phải là người biết chuyện này đầu tiên?

- Vì… vì… Tiểu Nghi muốn Thập gia ủng hộ chuyện này, có được không? - Tiểu Nghi ấp úng trả lời, không dám nhìn Phong Ái, trong lòng cảm thấy mình có chút sai trái.

- Cô cho rằng ta ngốc nên sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này với lí do vớ vẩn mà cô đưa ra phải không? Sai rồi, ta vẫn chưa thể chấp nhận thì làm sao ủng hộ cô được chứ. Tiểu Nghi, nếu cô muốn ta giúp thông báo chuyện này với những người khác thì không được đâu. Tuy chúng ta là bằng hữu tốt, ta cũng luôn tin tưởng những quyết định của cô… nhưng lần này ta nghĩ cô sai rồi.

Phong Ái nói xong đã đùng đùng bỏ đi, để lại Tiểu Nghi bất đắc dĩ nhìn theo…

***

Từ ngày chọc cho Phong Ái tức giận, quả thật Tiểu Nghi không dám nói chuyện này với bất kì ai, bản thân luôn tự nhủ người đầu tiên cần phải thuyết phục chính là Phong Ngạo. Chỉ cần Phong Ngạo đồng ý, nhất định mọi chuyện sẽ yên ổn.

Không biết đã phải lấy hết bao can đảm mới quyết định tìm đến gặp, nhưng nàng không ngờ vào đúng lúc này việc gặp gỡ Phong Ngạo trở nên vô cùng khó khăn. Chủ nhân của nhà họ Phong không đến dược phòng cũng không sang Thính Phong các. Nàng chạy đến điện Khán Vân thì chủ nhân lại ra ngoài, đến phủ cũng không có mặt, hỏi những người khác đều bảo là Phong Ngạo hiện đang rất bận rộn. Sao đúng lúc này nhất định lại bận rộn chứ! Tiểu Nghi từ chỗ lo lắng đối mặt lại có quyết tâm tìm gặp cho được người kia.

Sau khi rời khỏi dược phòng, Tiểu Nghi một mình đi thẳng đến khu vực dành riêng cho khách phương xa. Sáng nay, Phong Ngạo phải tiếp đón đoàn người từ Miên Điểu đến thăm, nhất định không thể ra khỏi thành, cũng nhất định sẽ dùng tiệc rượu với họ ở nơi này.

Quả nhiên từ bên trong tiếng nói cười vang vọng, họ vẫn chưa tan việc. Tiểu Nghi có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng dáng thân quen đó, trong lòng đột nhiên trỗi lên cảm giác kì lạ. Vội hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh, nàng lặng lẽ ngồi cạnh bụi hoa ngoài sân chờ đợi.

Đợi đã rất lâu, không chỉ ăn uống trò chuyện Phong Ngạo đã để cho đoàn ca vũ của Phong Gia múa một điệu vũ chúc mừng. Trước sự tiếp đãi trọng hậu, người của Miên Điểu vô cùng hài lòng.

Rất khuya buổi tiệc mới tan, khách được người hầu đưa vào nghỉ ngơi, dường như đều đã say khướt. Phong Ngạo vẫn còn tỉnh táo, bước ra khỏi phòng hít một hơi thật sâu, cơn gió đêm làm lay động tà áo. Tiểu Nghi không vội bước đến, chỉ lặng lẽ nhìn rồi âm thầm theo sau.

Phong Ngạo đang đi về phủ. Bình thường lúc nào cao ngạo ngẩng đầu, ánh mắt giống như có thể thâu tóm mọi thứ nhưng hôm nay tư thế của Phong Ngạo có vẻ khác hẳn ngày thường. Rõ ràng người không say nhưng bước chân lại có chút vô định, không chắc chắn. Ánh mắt chăm chú dõi nhìn theo từng nhịp bước khiến đầu hơi cúi thấp. Một tay đặt trên bảo kiếm hờ hững, một tay buông thõng bên mình. Dáng vẻ này trong đêm gợi lên cảm giác vừa mệt mỏi vừa cô độc.

Tiểu Nghi lặng lẽ theo sau, cứ như thế họ đã trở về đến phủ lúc nào không hay. Phong Ngạo đưa tay mở cửa, không quay đầu khẽ gọi:

- Chờ ta lâu như vậy, mau vào đây uống trà cho ấm người.

Tiểu Nghi lẳng lặng làm theo, cùng Phong Ngạo ngồi xuống, uống cạn chén trà, rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng:

- Đã đến lúc tiểu nữ phải đi rồi!

Một lời thoáng qua như vô tình nhưng vang vọng, xuyên thấu vào tai gây ra cảm giác vừa ù ù vừa nhức nhối. Luôn trông đợi không phải nghe những lời này, rốt cuộc vẫn không tránh được.

- Tại sao nhất định phải đi? - Phong Ngạo hớp một ngụm trà, nặng nề hỏi.

- Tiểu Nghi không thuộc về nơi này, đến đây để làm việc cần làm, nếu đã làm xong đương nhiên phải ra đi.


phan_1
phan_2
phan_3
phan_4
phan_5
phan_6
phan_7
phan_8
phan_9
phan_10
phan_11
phan_12
phan_13
phan_14
phan_15
phan_16
phan_17
phan_18
phan_19
phan_20
phan_21
phan_22
phan_23
phan_24
phan_25
phan_26
phan_27
phan_29
phan_30
phan_31
phan_32 end
phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .